Nhật ký hành trình xuyên Việt bằng xe máy
Ngày 3: 12.4.2013
Câu chuyện của tôi được nối tiếp bằng buổi tối của ngày hôm trước. Chúng tôi chào Buôn Mê Thuột bằng một bữa ăn tối tại nhà hàng Làng Chài Quán. Khách đông kinh khủng, đúng là thiếu thứ gì thì người ta thích thứ đó. Hải sản ở đây không phải là loại ngon nhất mà tôi đã từng ăn, sở dĩ chọn quán này là vì chú của Mol dẫn đi. Chú có một cái nhà to kinh khủng ngay thành phố Buôn Mê Thuột. Phòng ở không hết, từ bàn ghế đến mọi thứ trong nhà đều làm bằng gỗ, tôi nghĩ là nó quý. Ở thành phố này có nhiều thứ rất hay ho, ví dụ như trong quán mà tôi ăn tối, có một cái Tivi Led to đùng trong WC của Nam để phát Bikini Fashion Show. Hay là uống Café thì rửa xe miễn phí… Đại loại thế.
Voi Buôn Đôn ở Buôn Mê Thuột
Sáng nay là ngày thứ 3 của cuộc hành trình. Kế hoạch của tôi là sẽ đi Buôn Đôn trong buổi sáng và khởi hành đi phố núi Pleiku trong buổi trưa với hành trình khoảng 200km, tương đương với 5-6 tiếng chạy xe đường núi. Thế nhưng hai cô bạn của tôi đều thấm mệt. Mol đã đi Buôn Đôn và muốn dành thời gian để dạo quanh thành phố, café và lên mạng update các thông tin về cuộc hành trình. Còn Angela thì tối qua còn hứng thú đi cùng tôi vào lúc 7h sáng, nhưng sự thật sau đó tôi biết được là 9h30 cô bạn mới có thể bước chân ra khỏi giường. Vậy là lần đầu tiên, tôi đi một mình tới Buôn Đôn với hy vọng được cưỡi voi và khám phá không gian văn hoá cồng chiêng Tây Nguyên. Trời lất phất mưa, bướm thì bay rợp cả con đường, không lúc nào là không có. Cảm giác lái xe thật là tuyệt vời, đó là lí do vì sao tôi không bao giờ thấy mệt khi lái xe. Angela và Mol luôn nghe nhạc khi ngồi trên xe, còn tôi thì để đầu óc mình trống rỗng để suy nghĩ về nhiều thứ, tưởng tượng như tôi có thể làm một bài thơ, viết xong một chương của cuốn tiểu thuyết, sáng tác vài ba bài hát, suy nghĩ về các công việc mà mình đã từng làm…
Tới Buôn Đôn, tôi thấy thời gian ngồi trên xe còn thú vị hơn nhiều. Khắp buôn, chỉ có một chú voi làm mẫu cho tôi, chụp lắm cũng chán, cơ bản là nó không biết tạo dáng và không di chuyển được nhiều.
Nhà dài ở Buôn Đôn
Cái thứ hai mà tôi chụp là nhà dài. Sở dĩ nó tên là nhà dài vì không ai biết được chiều dài căn nhà sẽ là bao nhiêu, vì khi người con gái trong nhà đi lấy chồng thì nhà được nới thêm một gian. Người Tây Nguyên, đặc biệt là người Ede thì phụ nữ luôn là người quyền lực nhất trong nhà, vì thế mà cái cầu thang đi lên nhà dài cũng phải chia làm 2 loại. Cầu thang đực và cầu thang cái. Đực dành cho đàn ông, còn cái dành cho phụ nữ và khách quý. Để phân biệt thì trên cầu thang cái có 2 bầu sữa mẹ, mà ai bước lên cầu thang này trước khi vào nhà cũng phải sờ vào 2 bầu sữa này.
Cầu treo ở Buôn Đôn
Cái thứ 3 mà tôi chụp đó là cầu treo, hết rồi. Nói chung đường tới Buôn Đôn thì đẹp, chứ Buôn Đôn thì cũng chán, chẳng có mịe gì để chơi cả, cứ đi quanh đi quẩn chụp hình chụp ảnh thế thôi.
Chẳng hứng thú gì với mộ ông vua săn voi hay đảo hay những thứ khác ở Buôn Đôn, tôi chạy về thành phố và dành chút thời gian ít ỏi còn lại trong buổi sáng của mình để tới Làng café Trung Nguyên, thưởng thức 1 ly café Trung Nguyên (điều mà tôi không bao giờ làm ở Saigon). Nhưng cái gì cũng vậy, xếp chúng trong một không gian phù hợp thì mọi thứ đều trở nên tuyệt vời. Người ta công nhận di sản văn hoá phi vật thể là: “không gian văn hoá cồng chiêng Tây Nguyên”, chứ không phải “cồng chiêng Tây Nguyên”. Bởi vì khi đem cồng chiêng Tây Nguyên ra khỏi Tây Nguyên mà đánh thì không bao giờ nghe được âm thanh thực sự của nó. Café Trung Nguyên tôi nghĩ cũng vậy. Trở về nhà, ăn trưa và lên đường tới phố núi Pleiku vào lúc 1h chiều.
Đường về phố núi Pleiku
Cảnh trên đường đi từ Buôn Mê Thuột tới phố núi Pleiku tương đối đẹp, và đây là lần đầu tiên mà Angela không ngủ gục khi ngồi trên xe của tôi. Chúng tôi lại tranh thủ dừng lại bên đường để chụp thêm vài tấm hình và nghỉ ngơi. Chỉ duy nhất có đoạn từ thị trấn Chư Sê về thành phố là đường khá bằng phẳng, nhưng mặt đường thì không khác gì một tờ giấy nhám. 6h30 chiều, phố núi Pleiku đón chào chúng tôi trong một làn khói bụi mù mịt của các cung đường đang sửa chữa.
Phố núi Pleiku đón chúng tôi như vậy đó. Một ngày dài miệt mài trên yên xe, hành trình dần trở nên quen thuộc hơn, nhưng tính cách của các thành viên trong đoàn đang dần bộc lộ nhiều điểm khác nhau, thế nhưng, hành trình vẫn đang được tiếp tục...