Nhật ký hành trình xuyên Việt bằng xe máy
Ngày 9: 18.4.2013
Tới Đà Nẵng lần này, mục đích của tôi không phải là tới các điểm thăm quan, cộng với việc 2 tuần ở Đà Nẵng là rất nhiều nên tôi dành thời gian cho những ngày đầu tới đây để ngủ và nghỉ ngơi. Vì thế cũng không có gì nhiều để mà ghi chép lại, ngoại trừ việc tôi đi uống café cóc 2 buổi 1 ngày.
– Ở Saigon tôi thường uống café Highland; còn ở Đà Nẵng lúc nào tôi cũng chọn café cóc.
– Ở Saigon tôi trả 29.000 cho 1 ly café lạt, nhiều đá; còn ở Đà Nẵng tôi trả 8.000 cho 1 ly café đậm đà với 1,2 viên đá con.
– Ở Saigon ít có cái ngã tư nào để bán café cóc; còn ở Đà Nẵng, café cóc thường nằm ở các góc ngã tư.
– Ở Saigon uống café thường mang theo laptop, sách vở vào học, vào online, vào check FB; còn ở Đà Nẵng người ta uống café chỉ trò chuyện tán gẫu với nhau.
– Ở Saigon tới café cóc thì nên kêu nước ngọt; còn ở Đà Nẵng, tới café cóc thì yên tâm mà uống café.
Qua đèo Hải Vân về thành phố Huế
Quay lại với ngày hôm nay. Kế hoạch cắm trại trên đỉnh bàn cờ, chụp bình minh đã bị phá huỷ vì cơn mưa tối qua. Thế nên hôm nay tôi có dịp tới Huế sớm vào lúc 9h. Có 2 con đường để các bạn tới thành phố Huế, hoặc qua hầm Hải Vân, hoặc qua đèo. Nhưng chẳng có gì hay ho khi bạn đi hầm cả, vừa không vui, vừa tốn tiền gửi xe và người khi qua hầm, nên mặc dù đã đi đèo Hải Vân một lần, nhưng lần này tôi vẫn quyết định đi con đường ấy. Tất nhiên là cảm giác lần này mới hoàn toàn.
Con tàu Việt Nam đi suốt bốn mùa xuân
Qua đèo Hải Vân mây bay đỉnh núi
Đúng là dưới Đà Nẵng nắng chang chang vậy mà lên đến đây, mây mù bao phủ khắp đỉnh đèo. Các khúc cua thì lúc nào cũng nguy hiểm và đẹp. Tôi có cảm giác, như cái đèo nào cũng đẹp thì phải. Mỗi cái có một vẻ đẹp riêng, không biết phải so sánh thế nào, nhưng chắc nếu có cơ hội trải nghiệm, mỗi người cũng sẽ thấy nó kì diệu như thế nào.
Đỉnh đèo Hải Vân
Đèo Hải Vân này tôi đi từ lúc còn nhỏ, bằng tàu lửa. Cứ mỗi năm, đến hè, là tôi lại lại về thăm quê từ Nam ra Bắc trên chuyến tàu hàng của chú. Lúc nhỏ, phải ngồi trong toa ngắm đèo Hải Vân, lớn hơn một chút thì được ra trước cửa tàu, giơ đầu ra mà ngắm cảnh trọn vẹn cảnh đẹp của núi rừng. Và đây, mới là lần thứ 2 tôi ngắm đèo Hải Vân khi ngồi trên xe máy. Có thể từ thành phố Huế về Đà Nẵng vào cuối tuần này, tôi thử tốn tiền đi hầm Hải Vân xem nó như thế nào.
Lăng Cô và Huế về đêm
Từ Lăng Cô về tới thành phố Huế thì cảnh đẹp vô cùng với những đầm lầy 2 bên, với những cánh đồng vàng ươm mùa thu hoạch, những con đường dài thẳng tắp như mở một khúc dạo đầu để tiến vào thành phố Huế mộng mơ. Cái tôi cảm nhận được khi lần đầu tiên tới Huế là nét quê. Nét quê hiện lên trong tất cả những ngỏ ngách của thành phố này. Có lẽ vì thế mà người ta nói nó nhẹ nhàng và dịu dàng cũng không sai.
Màn đêm buông xuống, thành phố Huế trở nên tối tăm ở những ngỏ ngách miền quê, nhưng lại rực sáng ở trung tâm thành phố. Giống như bạn đi xe máy từ nông thôn lên thành thị trong vòng chưa tới 5 phút.
Chợ đêm ở thành phố Huế vui và tấp nập người qua lại. Những tiếng chào mời rôm rả nhưng nghe cũng nhẹ nhàng tới lạ. Những ánh đèn tuyp ne-on từ các hàng quán phát ra làm cho bờ sông Hương thêm quyến rũ. Tôi cùng mấy người bạn Huế lên tàu đi dạo sông Hương về đêm. Giá cả thì rất mềm: 5.000/người, khoảng 4 người là tàu chạy rồi. Ở thành phố Huế một tô bánh canh bột gạo cắt cá lóc chỉ có 10.000/tô thôi. Chè chùa thì 3.000/chén, có chè hẻm ngon thì lên tới 6.000/chén. Chỉ có vé vào các lăng tẩm thì nghe đồn là mắc, chứ ở đây thì cái gì cũng rẻ. Kết thúc một buổi tối làm quen nhẹ nhàng ở quán kem Dạ Hạc sát bên bờ sông Hương, cũng chỉ 8.000/ly. Tôi quay về và hẹn ngày hôm sau sẽ khám phá nhiều hơn thành phố Huế.