Nhật ký hành trình xuyên Việt bằng xe máy
Ngày 13: 22.4.2013
Hôm qua mới từ Huế về và tự thưởng cho mình được phép coi phim đến nửa đêm làm sáng hôm nay tôi phải vật lộn với cảm giác lười biếng của chính mình. 4h30 đồng hồ reo, tất nhiên là nó không có ý nghĩa gì với tôi ngay lúc đó, còn lâu mà. 5h15 đồng hồ lại reo và đó là tiếng chuông cuối cùng đánh thức tôi trong buổi sáng, thế nhưng mãi tới 6h tôi mới có thể ngồi dậy khỏi giường và ý thức được rằng: “chỉ có 1 chuyến đò duy nhất đi Cù Lao Chàm từ Hội An trong ngày vào lúc 7h”. Lúc này tôi vẫn đang còn ở Đà Nẵng – cách Hội An 30km.
Thật may mắn là tôi vẫn đến kịp bến đò ở cửa Đại – Hội An vào lúc 6h45. Và vẫn đủ thời gian để uống một ly café, chụp một vài tấm hình quang cảnh buổi sáng nhộn nhịp ở bến đò. Vì chuyến đò (tàu chợ) đi Cù Lao Chàm thật sự khởi hành vào lúc 8h30. Tìm hiểu một số thông tin cùng cô hàng nước thì giá vé đi đò là 30.000/người Việt Nam, 20.000/xe máy và 100.000/người nước ngoài. Người nước ngoài giá cao hơn là vì bảo hiểm cho họ cũng cao hơn. Mất khoảng 1 tiếng đi đò để tới được Cù Lao Chàm, trong khi đó với Ca-nô chỉ tầm 20 phút, nhưng giá thì tính chung 100.000/người, linh hoạt thời gian đi và Ca-nô thì không vận chuyển xe máy.
Cù Lao Chàm
Buổi sáng ở bến đò thật nhộn nhịp, kẻ ra người vào; khách du lịch, người đi làm; bộ đội, tài xế taxi, người bán vé; tây, ta; Càng lúc bến đò càng đông, tới giờ đò chạy, mọi người lũ lượt rời vị trí của mình và bắt đầu di chuyển lên đò. Cũng không mấy lộn xộn, nhưng ai cũng cố gắng để được lên trước tìm chỗ ngồi thích hợp cho mình. Tôi là người cuối cùng lên đò vì kẹt chiếc xe máy, hết chỗ để nên phải chờ để đưa Maximus lên mũi tàu, xem ra đó là vị trí đẹp mà ít chiếc xe máy nào có được.
Lần đầu tiên tôi đi tàu ra giữa biển, thật đẹp! Nước biển hôm đó xanh rì, tôi không biết phải nói nó đẹp như thế nào, nhưng nói chung là cảm giác nhỏ bé giữa biển khơi thật tuyệt. Tôi ra mũi tàu và cố gắng tận hưởng hết sự trong lành giữa biển khơi. Chẳng mấy chốc, Cù Lao Chàm hiện lên trong cái vẻ mờ mờ ảo ảo giữa làn sương buổi sáng. Càng lúc nó càng to dần, hiện rõ ra và chúng tôi đến nơi trong sự háo hức của một người lần đầu tiên đặt chân đến đảo.
Nếu từ cửa Đại ra tới Cù Lao Chàm, thì tàu sẽ dừng ở Bãi Làng – đây là nơi tập trung đông dân cư và du khách nhất Cù Lao Chàm. Ở Cù Lao, có rất nhiều bãi, chỉ cần có bờ biển thì ở đó người ta gọi là bãi, từ bãi này qua bãi kia có khi ranh giới chỉ là 1 cây cầu như Bãi Làng và Bãi Ông, hay có khi cũng phải qua mấy con núi giống như Bãi Hương và Bãi Làng. Theo tôi nghĩ thì đó cũng là 3 bãi lớn nhất ở đây. Chọn cho mình một nơi hoang sơ để ở những ngày trên đảo, tôi nhanh chóng lấy xe và chạy thẳng tới Bãi Hương. Trải qua một đoạn đường với nhiều cảnh đẹp và cũng không kém ổ trâu, ổ gà. Nếu không đi xe máy thì bạn có thể đi đò từ Bãi Làng tới Bãi Hương. 5.000/người VN và 20.000/người nước ngoài. Và hình như một ngày cũng chỉ có 1 chuyến mà thôi.
Vừa đến Bãi Hương, tôi được nhận nhiều lời đề nghị ở lại. Nào là 50.000/đêm, 100.000/đêm + ăn uống cho người Việt, người Tây giá khác nha. Vậy cũng rẻ hơn Bãi Làng rồi, lúc vừa xuống tàu, nhiều người cũng giới thiệu dịch vụ homestay với tôi nhưng giá thì gấp đôi Bãi Hương. Chần chừ và chưa biết nên quyết định thế nào, tôi không vội nhận lời ai mà muốn đi quanh đảo để tìm hiểu kĩ hơn, may mắn sẽ kiếm được một chỗ ở ưng ý với giá cả hợp lí. Lúc này trời đã trưa, tôi tìm một bóng mát tấp vào, sau này chỗ đó là chỗ nghỉ trưa lý tưởng của tôi trong những ngày tôi ở Cù Lao Chàm. Hình như Maximus có linh cảm trước nên nó chọn rất đúng chỗ để dừng xe. Tôi được mấy người quanh đảo hỏi thăm, đủ thứ câu hỏi về thông tin cá nhân và sau đó thì mọi người trở nên thân thiết. Giống như là bạn phải quẹt thẻ để vào công ty làm việc, nếu cái thẻ được chấp nhận thì mọi chuyện trở nên rất dễ dàng.
Một người đàn ông phía căn nhà đối diện đi ra, mời tôi một tô mấy con tôm típ và cùm. Một bà ngoại – mẹ của người đàn ông kia cũng ra hỏi thăm vài câu và xem tôi như con cháu trong nhà. Một người phụ nữ đang ru con ngủ từ trong nhà cũng tiếp thêm vài câu cho cuộc trò chuyện. Đó là gia đình chú Thành. Mấy người hàng xóm khác cũng từ từ kéo tới hỏi thăm, có người đi qua cũng chen vào vài câu cho rôm rả. Cảm tưởng như tôi là trung tâm và tất cả mọi câu chuyện đều quanh xung quanh tôi. Tôi không còn cảm giác bỡ ngỡ như lần đầu tiên và trở nên dễ dàng đối thoại với tất cả mọi người. Có rất nhiều lời mời về nhà cô này chú nọ ăn cơm, tôi không biết mục đích của họ mời là để tôi sử dụng dịch vụ homestay của họ hay là một lời mời chân thành, nhưng tôi phải về ăn cơm nhà cô Lý vào trưa nay, vì cô là người đầu tiên tôi gặp và đã mời tôi về nhà ăn cơm khi tôi còn lơ ngơ trên đảo. Hôm nay con cô cũng về, nên cô nói về ăn chung với con cô cho vui. Vậy là sau khi được thưởng thức hải sản của nhà chú Thành, tôi về nhà cô Lý ăn cơm. Và quay ra lại chỗ cũ để mượn tạm nhà chú Thành một cái võng để ngủ trưa.
Đến chiều, tôi cùng anh Đức – con cô Lý mới về đi câu. Chúng tôi men theo những tảng đá, ngắm những đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng, rồi mấy con nha nghe tiếng chân người vội vã chui tọt vào kẽ đá. Chỉ có mấy con vú nàng là trơ trơ bám vào những tản đá chờ chúng tôi cạy ra, mang về nấu cháo. Buổi đi câu cũng thật thú vị, anh câu, còn tôi thì chụp hình và tận hưởng cuộc sống thật thoải mái ở đây. Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy con sao biển còn sống, trông chúng thật dễ thương.
Đó là cách mà tôi đã bắt đầu ngày đầu tiên trên đảo!