Nhật ký hành trình xuyên Việt bằng xe máy
Ngày 6: 15.4.2013
Kế hoạch ngày hôm nay của chúng tôi sẽ ghé qua Ngã ba Đông Dương – nơi mà một tiếng gà gáy 3 nước cùng nghe. Sau đó lên đường khởi hành về Đà Nẵng. Tất nhiên là vẫn trước khi trời tối. Nếu muốn được như thế thì phải từ Ngã ba Đông Dương về khách sạn trước 11h. Quyết định như vậy, 7h chúng tôi đã bắt đầu.
Ngã ba Đông Dương – Một tiếng gà gáy ba nước cùng nghe
Để đi được ngã ba Đông Dương, phải đến thị trấn Bờ Y. Và tìm đồn biên phòng cửa khẩu Bờ Y để xin phép. Tới ngã ba đi Lào và Campuchia, chúng tôi hỏi đường và tiến về phía Campuchia để đến đồn biên phòng. Nhưng hôm đó, là thứ 2, cả đồn đang họp và không ai tiếp khách. Tôi gọi điện hỏi thăm vài người bạn đã đi trước, họ nói đừng rẽ vào đó mà tiến về phía đi Lào. Vậy là chúng tôi lại đi ra và rẽ vào cái ngã còn lại – hướng đi Lào. Tìm đến đồn biên phòng 18. Ở đây, chúng tôi gặp rắc rối vì Angela là người nước ngoài? Quái lạ! Đi cột mốc ngã ba Đông Dương thôi mà, chứ có sang bận tận Lào hay Campuchia đâu mà nước ngoài với chả nước trong, rồi vấn đề Passport đủ thứ. Tôi nghĩ, đi xuyên Việt thì đem Passport làm gì? Bộ mấy người đi xuyên Việt trước ai cũng đem Passport sao? Chúng tôi nhận được sự trợ giúp bằng cách: “hướng về phía đồn biên phòng cửa khẩu Bờ Y, xin giấy phép, rồi đi ngược lại qua đây”. Tôi không nghĩ đó là sự trợ giúp mà là đuổi khéo thì đúng hơn. Có khi còn chẳng ra ngô, ra khoai gì. Vậy là chúng tôi quyết định quay về ngậm ngùi và chuẩn bị cho hành trình dài tới Đà Nẵng.
Hưởng ngoạn đèo lò xo trên đường về Đà Nẵng
Để tới được Đà Nẵng, từ Ngọc Hồi đi dọc đường mòn Hồ Chí Minh tới Khâm Đức (Quảng Nam), qua Thạnh Mỹ rồi băng đèo Lò Xo tiến về phía Đà Nẵng.
Trên đoạn đường từ Ngọc Hồi về Đak Glei, chúng tôi phát hiện ra một cây cầu treo cũ nguy hiểm và đẹp hoang sơ. Angela xem ra thích thú với những cảnh vật như thế này. Tôi đoán, đây là một vùng quê nghèo đâu đó ở Kon Tum.
Phải nói, thoát khỏi cái nóng và cái nắng của đất Kon Tum thật là tuyệt vời. Chúng tôi có một hành trình băng đèo Lò Xo đầy ấn tượng. Rừng núi Tây Hạ hiện lên chập chùng chập chùng cùng với sự ảo huyền của nó. Sương mù giăng ngang trước mặt, dòng sông Dak Mi uốn lượn xung quanh theo chúng tôi suốt dọc chiều dài.
Dừng lại ở một con thác ven đường. Chúng tôi gặp một đoàn đi ô tô từ Sài Gòn ra Đà Nẵng rồi quay trở về lại Sài Gòn. Cái tình của người miền Tây hiện lên ở bất cứ đâu trên chiều dài dải đất hình chữ S này. Chúng tôi được mời như những người em trong nhà. Từ thịt nai rừng ướp lá tiêu rừng tới những trái Dừa Dứa đặc sản miền Tây.
Chia tay các anh sau một cuộc trò chuyện thú vị và vui vẻ, chúng tôi có mặt tại huyện Nam Giang vào lúc 4 – 5h chiều.
Đi tiếp theo đường mòn Hồ Chí Minh, chúng tôi cũng kịp về thành phố biển Đà Nẵng những ngày giữa tháng 4. Tôi sẽ có 2 tuần ở thành phố này – mục đích là được xem lễ hội bắn pháo hoa quốc tế. Nhưng trong thời gian đó, tôi cũng sẽ đi một vài nơi, chụp một vài tấm hình, và chắc sẽ có thứ gì đó hay ho để kể cho các bạn…